Bạn là một người không dễ bỏ cuộc, nhưng liệu bạn có thể tiếp tục cố gắng một khi nỗ lực của bạn chẳng hề được ghi nhận?
Bạn luôn cố gắng vượt qua mọi thử thách với một niềm tin tuyệt đối không hề đổi dời, vậy mà sự may mắn vẫn không mỉm cười với bạn?
Tôi rất nỗ lực
Trước giờ, tôi thường "ngủ trong chiến thắng" với bảng thành tích học tập như mơ: chưa bao giờ bị học sinh khá, và luôn nằm trong "top". Tôi rất sợ một lúc nào đó, vì sơ sẩy hoặc chủ quan, tôi sẽ đánh mất "kì quan hoàn hảo" - những con điểm đẹp tuyệt.
Vì được rèn giũa từ nhỏ nên tôi có tính cách hay coi trọng danh hiệu và...sĩ diện. Tôi sẽ không dám ngẩng cao đầu nếu tôi học làng nhàng. Những năm cấp 2, tôi thường xuyên về nhà với đôi mắt đẫm nước cùng những bài kiểm tra...9 điểm! Tôi chỉ muốn mình 10...
Cấp 3, tôi có thay đổi mục tiêu chút ít. Tôi chỉ cố duy trì danh hiệu học sinh giỏi, còn thứ hạng với tôi không còn quan trọng. Trước kia tôi là "vua xứ mù", cứ ngỡ mình là nhất, mình học siêu, nhưng khi làm quen với môi trường mới, tôi bị "ngộp" giữa những "chiến binh siêu đẳng". Bởi thế tôi đổi "chiến lược" là một điều dễ hiểu
Và tôi vẫn duy trì sức học ổn định. Suốt hai năm.
Và khi nỗ lực bị "khước từ"...
"Vạn sự khởi đầu nan". Đầu năm học, tôi luôn bị "vướng" kiến thức. Bài kiểm tra với những con điểm xấu xí làm tôi khá nản, có lúc muốn quăng hết sách vở, tìm đến một chốn bình yên...
Nhưng nếu như thế thì tôi sẽ hổng kiến thức, và tiếp tục trượt dài. Kinh nghiệm 2 năm học phổ thông cho thấy điều đó.
Và tôi lại gắng gượng quên đi, cố gắng "đối diện với sự thật" rằng bài kiểm tra đầu năm học 12 bị dưới trung bình thảm hại, ở môn Toán. Và tôi quên điều đó thật. Tôi tỏ ra bình thản ở bài kiểm tra sau.
Sự hạnh phúc dâng trào, vỡ òa ngay khi thầy "công bố" kết quả. Điểm 10 tròn trĩnh là phần thưởng xứng đáng dành cho tôi. Nhưng tôi phải "trả giá" cho "thành tựu" đó: tôi phải lên bảng làm một bài tập "trên trời rơi xuống", và tôi không hề có sự chuẩn bị
Một con điểm dưới trung bình nữa, dành cho tôi. Thật sự mà nói, lúc ấy tôi đã nghĩ đến một viễn cảnh u ám của mình: học 11 năm trời vinh quang để rồi lên lớp 12 trượt dốc thê thảm, rồi tôi sẽ "mờ nhạt" trong lớp, tôi học mà không có động lực, mục tiêu, và với kiểu học "nay 10 mai 1" thế này thì làm sao tôi tin chắc rằng mình được cánh cổng đại học chào đón? Tương lai "khép cửa" từ đấy... Điểm số chẳng là gì nhưng người ta toàn nhìn vào đó để đánh giá, thế có ức không?
Cảm giác khi ấy thế nào nhỉ? Khó diễn đạt thật. Vừa buồn cười, vừa cay cú. Một nỗi niềm gì đó cứ chực dâng lên cuống họng, rồi trôi tuột, cứ thế lặp lại. Lạ một điều rằng tôi không thấy buồn, bởi khi đã lớn, chúng ta biết kiềm chế cảm xúc và biết được mọi việc xuất phát từ đâu...
Và tôi tự "đứng dậy", khi quan sát mọi người
Đầu tiên, tôi cảm thấy hổ thẹn với chính mình vì dễ gục ngã trước những thử thách nhỏ. Bởi bạn bè xung quanh tôi, dù học cực giỏi hay...cực tệ, thì cũng đã từng có những con điểm "không mấy vinh quang", thậm chí họ còn gặp nhiều điều không may hơn tôi nữa, nhưng họ vẫn học trong sự...bình tĩnh.
Và tôi cũng thấy được, ngoài việc học ra, tôi còn phải đương đầu với vô số thử thách sau này, chẳng lẽ tôi liên tục nản lòng, liên tục để "mọi chuyện tự xảy đến" khi cứ nghĩ "rồi nỗ lực của mình cũng chẳng được đền đáp"?
Hình như tôi quên rằng mình đã từng nỗ lực rất nhiều, những lúc tưởng chừng như "chẳng có gì khả quan" thì lại chính là lúc thành công đến với tôi choáng ngợp.
Và sau này, chẳng ai nhìn vào học bạ để đánh giá trình độ của tôi. Tôi còn phải rèn luyện và tiếp tục phấn đấu để cập nhật kiến thức, đó là điều quan trọng nhất...
o0o
Ngoài việc học, thì bất cứ việc gì trong cuộc sống cũng vậy, ta cứ nỗ lực không ngừng, có thể những lần đầu bị "từ chối", nhưng dần dà trải nghiệm sẽ khiến thử thách bị lung lay và mục ruỗng, thế là bạn thành công lúc nào không hay!
Đừng nản nhé! Tin vui có đến với bạn hay không là tùy vào sự nỗ lực của bạn đấy! Còn bị khước từ hay không cũng đừng quan tâm nha!